Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình.
Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm. Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo.
Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Hai chị em cùng phấn đấu.
Dù đôi khi như leo cột mỡ. Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời. Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý.
Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. Mi thì làm sao điên hoặc chết được.
Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết. Nói chung là tốn thời giờ. Tôi đã đến đó và đã trở về.
Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Tôi ủng hộ cái đúng.
Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác. Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ. Mỗi con người trong Loài Người.
Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận. Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.
Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Hoặc về sau mới lí giải được. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.