Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Là oang oang toàn thứ mình không biết.
Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được. Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ.
Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm.
Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt. Nhưng họ không cũ lắm.
Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.
Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông. Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ.
Rồi lao đầu vào sáng tác. Khi mà đã lớn đầu cả rồi. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng.
Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi. Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi.
Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.
Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh.