Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó. Con người cần được ôm ấp, vuốt ve.
Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung. Muốn được tin tưởng một lúc.
Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi.
Bạn muốn về nhà viết quá. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo. Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau.
Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.
Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn.
Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai. Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra.
Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay.
Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình.
Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái. Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới.