Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Cậu ấy là người tốt.
Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu. Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại.
Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa.
Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua. Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt. Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình.
Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Cậu em kia, là một người tốt. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa.
Đừng lỡ nhiều là được. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.
Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.
Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.
Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Vậy ra là tại những lần như thế này. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi.
Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi. Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được.