Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…
Cơ bản là không muốn lắm. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại.
Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu.
Rồi đến nằm bên nàng. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.
Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái. Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác. (Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời).
Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Ôi, cuộc đời của bác tôi. Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này.
Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình.
Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp… Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến.
Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.
Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy. Lải nhải cũng là chơi.