Xec Tây

Con gái nuôi nằm phơi khiêu dâm ông bố đụ

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.

    Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy. Tí nữa thì bạn bảo không và rơi vào cuộc tranh luận chắc chắn thua. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình.

    Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có.

    Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Cái giấc mơ của mình không mất. Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể.

    Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh. Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.

    Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.

    Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.

    Hót nhiều cũng không hay lắm. Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom.

    Những con vật, những con người tự tử nhiều quá. Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng. Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn.

    Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm. Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap