Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Để trẻ con bớt dần phải khóc.
Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Hắn không thể tự tha thứ cho mình.
Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này. Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.
Khá nhẹ nhõm và yên bình. Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước.
Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật. Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng.
Rồi thể hình tính sau. Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Xã hội loài người thì phải như thế.
Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Nhưng họ sống không bình thường.
Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi.
Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Mà còn thua trắng về tài năng. Những con vật, những con người tự tử nhiều quá.
Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. Là tỉ mẩn, là ào ào.