Có câu ngạn ngữ: “Nếu bạn luôn muốn nói thật thì bạn sẽ chẳng bao giờ phải nhớ gì cả. Bạn có thể cần đọc kỹ những câu hỏi sau: Vì người đó không thể đứng dậy và bỏ đi nên sự khó chịu của người đó tự bộc lộ qua việc tạo ra những rào chắn giữa người đó và bạn, người được coi là nguồn gốc gây ra sự khó chịu cho họ.
Vì thế, hãy chọn trước viên đạn bạc nào thích hợp với tình huống nhất. Người ta có xu hướng lắng nghe cẩn thận hơn và trả lời ngoan ngoãn hơn khi nghe thấy tên mình. ” Người đó có thể bảo bạn rằng lúc đó anh ta đang hủy một số tài liệu của chính anh ta.
Kịch bản A: Bạn đưa xe hơi của mình tới chỗ thợ sửa chữa và người đó bảo chiếc xe sẽ được sửa xong vào thứ sáu. [2] Cụm từ “toàn bộ câu chuyện” hiệu quả hơn là đề nghị ai đó thú nhận hoặc nói ra sự thật. Với những người trong cửa hàng, người bán hàng cũng như chủ cửa hàng, ông là một kẻ bán rong.
Nếu bạn không có được câu trả lời mà bạn đang cần, hãy tiếp tục giai đoạn kế tiếp. Và dù bạn có muốn hay không thì bạn vẫn đang ở trong cuộc chơi. Trong bản lý lịch này, phần nào anh sáng tạo nhiều nhất nhỉ?”
Trong cả hai kịch bản này, các cuộc nói chuyện đều tích cực. Tất nhiên là không phải bằng một lưỡi cưa! Đây là sự thật lớn nhất trong một cuốn sách viết về sự dối trá: Kẻ thù nói dối nguy hiểm nhất của chúng ta chính là bản thân chúng ta.
Hầu như không một ai – kể cả hội thẩm đoàn – tin rằng đây là sự thật. Nếu bạn không có được câu trả lời mà bạn đang cần, hãy tiếp tục bước tiếp theo. Thông cảm: “Tôi không thể tin những gì Sam nói.
Một vẻ ngoài như thể nói: “Sao cơ?!” sẽ không hề xuất hiện. Đến lúc này, anh ta mới cho bạn xem sản phẩm Supreme Deluxe. Một thuyết trình viên nơi công cộng tỏ ra lo lắng thường e hèm làm thông họng trước khi nói.
Sự biểu cảm sẽ bị hạn chế ở vùng miệng khi những cảm xúc nhất định như vui sướng, ngạc nhiên, sợ hãi… của người đó là giả tạo. Và sau khi mẹ học được cách nói chuyện với kẻ du côn, nó chẳng bao giờ quấy rầy mẹ nữa. Theo nguyên tắc này, sự việc được diễn giải khác nhau tùy thuộc trật tự chúng được đưa ra.
Những gợi ý cần liên quan đến những gì bạn muốn người đó làm. Tuy nhiên, các bộ phận này ít có sự tiếp xúc với cơ thể. Chẳng hạn, nếu bạn thích nấu ăn, các bước có thể là: đi chợ và về nhà rồi nấu ăn.
Nếu người đó có một cử chỉ bằng tay, sau một lúc, bạn cũng ngẫu nhiên làm động tác tương tự. Với quy trình này, bạn có thể thuyết phục người khác nói ra sự thật. Nếu người đó xác nhận chuyện gì đó có thật thì bạn chẳng biết được gì mới cả.