Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương. Cậu em hướng dẫn tận tình.
Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.
Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm. Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.
Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển.
Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền. Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng.
Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Nhưng mà tôi bỏ học. Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam.
Cuối mùa lại ra đợt mới. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm.
Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh.
Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử. - Tôi biết bình sinh ngài khinh tiền bạc nhưng tôi cũng biết lúc này vợ ngài cũng đang ở trong tình trạng nguy kịch như ông cụ nhà tôi-Người đàn ông dừng lại, đợi một phản ứng ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi của nhà văn. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay.
Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.