Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt.
Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.
Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Một kiểu hăm doạ của trẻ con.
Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.
Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi.
Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm.
Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết.
Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ.
Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược. Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới.
Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Mấy ý tứ chợt ngân nga: Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá.