Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.
Bảo keo xịt tóc miễn phí. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi.
Mọi người vẫn thấy bình thường. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được.
Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Ông anh cũng làm theo. Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ.
Rao giảng cũng là chơi. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa.
Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức.
Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. - Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông.
Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi.
Người lớn thật buồn cười. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng.
Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy.