Rồi thể hình tính sau. Ngôn từ không có gì mới. Ôi, thói quen của con người.
Nhà văn nhắm mắt lại. Tôi thấy thế là tốt. Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ.
Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm. Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm.
Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì. Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời. Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ.
Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế.
Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Hắn biết vì hắn đã từng.
Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Và cứ nửa giờ thì boong một phát.
Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá.
Cái này không rõ lắm. Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu.
Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Cháu mai sau là chúa sợ vợ. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp.