Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh.
Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Tôi chỉ thấy rầu rĩ. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình.
Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường. Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng.
Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Trong ba ngày đó, vợ ông sẽ được phục vụ như bà hoàng.
Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính. Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay.
Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người. Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Tôi không có nghị lực.
Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi. Nhưng thế tại sao ta không sướng?
Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này. Điểm Anh thấp hơn thực lực. Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào.
Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả. Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh.
Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm.