Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng.
Trái tim tôi nó chả sai bao giờ. Còn lười và nhát, thì chịu. Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội.
Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Đi đâu cũng vất vả.
000 đồng, bớt 1000 còn 34. Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện.
Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ. Ông cụ rất phấn chấn. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh.
Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Tôi về, cũng đỡ in ít. Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta.
Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi.
Tôi yêu và thương bác tôi. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi.
Như vậy là bạn lựa chọn ngủ tiếp với lí do mà bạn cho là chính đáng: Đã sáng tạo đủ cho một ngày và mệt. Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác. Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt.
Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật. Bạn cũng đang ganh đua với họ.