Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Một ngày thả ra nắng mặt trời.
Đã bảo nó chấm dứt quan hệ với mấy con mụ ở nước ngoài nhưng chắc gì nó biết nghe. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang.
Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Bị nghi ngờ cũng đáng.
Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không. Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát.
Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác. Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Đơn giản là để sống.
Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất.
Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây.
Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất.
Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm.
Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ. Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua…