Hôm sau đi thi thấy bình thường. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Nhưng như thế chưa đủ.
Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công. Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích.
Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Và như thế, em hiện hữu.
Để chờ một sự thật tươi đẹp. Từng trang, từng trang… Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt.
Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh. Dù biết là tạm thời thôi. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi.
Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm.
Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao. Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng. Và lại thấy quyển sách bị xé.
Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo. Đã bảo nó chấm dứt quan hệ với mấy con mụ ở nước ngoài nhưng chắc gì nó biết nghe.
Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Thấy mặt mình mát lạnh.
Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy. Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Chẳng có gì để thấy xót thương.