Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Sáng nay chép bài một tí.
Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú.
Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Sự im lặng cũng rưa rứa. Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh.
Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.
Đừng làm mọi người buồn lo. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ.
Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Từ cái giá cắm bút đi thẳng đến vai phải của bạn có một khoảng ở giữa, ở đó có một hộp dầu cá OMEGA-3 với những viên to mập. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.
Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang.
Nên bạn bỏ qua như không. Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin. Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta.
Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra.
Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm. Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc. Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì.