Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.
Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết.
Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí.
Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ. Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế.
Quá nhiều lí do để sống. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.
Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi. Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Để râu toàn bọn chả ra gì.
Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình. Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau.
Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng. Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng.
Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt.