Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới.
Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. Cũng là để thăm dò phản ứng. Phải cạo râu đi nghe chưa.
Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp.
Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm.
Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Tôi không có bản lĩnh. Chuông điện thoại reo.
Nếu hắn là người tài. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.
Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng.
Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi.
Mệt và không thích thú. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Như một người đồng sở hữu biết điều.
Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần. Đến chỗ học không phải để học. Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài.