Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy.
Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng. Tôi không hề phản đối. Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác.
Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Có thể tột cùng tuyệt vọng (31. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?
Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới. Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này.
Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt. Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. Chúng ta có hai cái rỗng.
Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ.
Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có. Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn. Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá.
Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi.
Lưu ý: Hắn không chắc là tôi. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác.
Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy.