Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy.
Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ.
Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ.
Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung.
Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Ôi! Những tiếng còi xe.
Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt. Người bảo nghệ thuật là khó hiểu.
À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi.
Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi.
Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng. Cần quái gì sự thật và lí do. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán.
Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người