Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.
Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn?
Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Và thích được dẫn đi hơn. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế.
Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Tôi chốt trong, không thưa.
Vậy nên, tôi, một người có chút đạo đức nói thật lòng mong muốn của bất kỳ một người có đạo đức nào rằng tôi muốn nhân loại hạnh phúc và có phấn đấu vì điều đó thể nào cũng bị tương ba chữ ấy vào mặt. Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh.
Ông đã quên những lạc thú ấy. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị…
Nhà văn quì bên giường vợ. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển.
Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược. Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu.
Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Tôi có làm gì ám muội đâu. Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình.
Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt. Cớ gì mà không dám nói.