Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn. Bạn ghét sự đợi chờ. Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế.
Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu.
Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về). Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Bác là bác rất không hài lòng.
Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay. Để râu toàn bọn chả ra gì.
Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây.
Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào. Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố.
Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay.
Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen.
Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa.
Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo.