Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện.
Thôi thì tôi im lặng. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó.
Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Xuống nhà, ông nội vừa sang. Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh.
Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó. Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn.
Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Thế thì là thiên tài thế nào được.
Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.
Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn.
Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi.
Thế thì anh không dám. Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác. Có một thứ bất biến, đó là tất cả.
Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy. Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.