Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Con mèo quanh quẩn bên nách. Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương.
Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200. Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét. Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ.
Nhưng thấy cũng hay hay. Hạn chế ra ngoài nữa. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa.
Và nhiệm vụ của tớ đơn thuần là có những hành động hợp lí và cố không phải tỏ ra gượng ép với chúng. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch.
Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng.
Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm. Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình.
Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.
Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên. Và biết rằng mình biết ít thế nào.
Nghĩa là không đứng trên người khác. Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế? Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình.
Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Thằng em ngồi bên phải tôi. Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành.