Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài.
Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy. Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt.
Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm.
Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi. Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó.
Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật.
Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi.
Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ.
Con sông trước mặt thật xanh và êm. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.
Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.
Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ.