Nói chuyện với cấp dưới thì giữ thái độ như thế nào? Có nhất thiết là lúc nào cũng phải nói như quát thì mới thể hiện được cái uy của người lãnh đạo? Chắc chắn là không. Shirley Povich nhà báo được giải thưởng Washington Post, cha đẻ của chương trình truyền hình Maury Povich đã nghiệm ra điều này. Bắt chuyện với người khác phái sao cho không nhút nhát mà vẫn giữ được sự lịch lãm quả không dễ dàng.
Đừng tiết kiệm những lời khen khi họ làm việc tốt. Về yếu tố thứ tư có một óc khôi hài thì Nixon không có. Nào là lúc bé tí thì sợ con mèo, rồi thì khi lớn lên lại sợ… cái nhìn của cô bạn gái! Tôi quay trở lại câu hỏi về việc lái máy bay.
Tôi đã đóng khung tấm ảnh này với bức hình của nó. Hãy dùng từ dùng!!). Stevenson là một khách mời rất đặc biệt với sự thông minh sâu sắc và khéo léo giao tiếp.
Chẳng phải trong bóng chày, chúng ta có một bảng danh sách phân loại các lỗi đó sao? Vì thế, khi lỡ phạm sai lầm bạn hãy bình tĩnh nhận trách nhiệm và khéo léo xử lý nó. Với tôi, ngôn ngữ điệu bộ cũng giống ngôn ngữ nói vậy. Toàn những nhân vật tai to mặt lớn, Larry ạ!
Một con người dễ nổi giận. Nếu người bên trái của tôi rất năng cười nói còn người bên phải lại im thin thít, nhiệm vụ của tôi là phải tạo sự hào hứng cân bằng cho cả hai bên. Chẳng hạn trong chiến dịch tranh cử năm 1992, tôi đã hỏi tổng thống Bush: Ông có ghét Bill Clinton không? Nhiều nhà báo cho rằng câu hỏi này chẳng dính líu gì tới chiến dịch tranh cử tổng thống, và không nên hỏi những câu tế nhị như vậy.
Bạn phải biết nhấn mạnh ưu điểm của món hàng sao cho thuyết phục. Thị trường chứng khoán năm nay dao động thất thường quá. Ngoài những tài lẻ khác, anh bạn Herb Cohen của tôi còn là một chuyên gia đàm phán.
Hãy nhớ rằng người ta đến đó để nghe bạn nói, không phải để nghe bạn đọc. Nhất là, mọi người sẽ nghĩ gì khi một tiến sĩ học cao hiểu rộng ở một trường trung học lại sơ ý như thế? Điều này quan trọng bởi nó hứa hẹn cuộc họp sẽ diễn ra nghiêm túc, hiệu quả.
Cả Regis và Kathie Lee đều hoàn toàn biết rằng việc này không có gì sai cả. Chúng ta hãy thử tìm hiểu hai câu chuyện thú vị dưới đây của họ: Cậu lên chương trình được không Jim? Không sao, vẫn chạy tốt!
Còn ba từ quan trọng nhất trong việc điều khiển một cuộc họp là gì? Chuẩn bị, chuẩn bị và chuẩn bị. Tôi luôn nhìn người đối diện đang trò chuyện một cách thật tự nhiên để thể hiện sự quan tâm đến họ. Trên bàn chúng tôi chẳng có một bông hoa nào, phía sau cũng không có những bức tranh khổng lồ nào về quang cảnh New York hay Washington làm phông cả.
Trong bộ phim Quân vương và thiếp (The King and I) có câu Cái gì có là có. Ông quan tâm đến những gì họ nói, điều mà rất ít người phỏng vấn nào làm được. Quả là một con người có tật nhưng có tài, biết vượt lên số phận, biết chiến đấu và chiến thắng.