Hãng đó tin cậy được và chế tạo đồ thiệt tốt". Kẻ bị ta chỉ trích sẽ tìm thấy hết lý luận để tự hào chữa và trở lại buộc tội ta. Một lúc sau, ông Eastman mở một tủ kính, lấy ra một máy chụp hình, cái máy thứ nhất của ông, do một người Anh bán cho ông.
Sáng ngày, trong khi con sửa soạn sách vở đi học, cha đã rầy con vì con chỉ quệt chiếc khăn ướt lên đầu mũi con thoi, cha đã mắng con vì giày con không đánh bóng, cha đã la khi con liệng đồ chơi của con xuống đất. Hai người giỏi nhất trong nghề bán hàng chung nhau viết một cuốn sách về nghệ thuật dụ khách mua hàng. Ông giáo hồi âm, an ủi cậu, nói cậu rất thông minh, làm việc lớn được, đời sẽ tươi sáng hơn và cuối thư, cho cậu một chân giáo viên.
Đem giải phẫu bộ óc, thì có một nửa số người điên cũng bình thường như óc chúng ta. Ông Wanamaker không nói chi hết, nhẹ nhàng tiến lại quầy hàng, đích thân tiếp bà khách hàng, rồi đem giao món hàng bà đã lựa cho một cô làm công để gói lại. Ông Hurock hứa làm như va muốn, và sau cùng dắt con "ngựa con bất kham" đó ra sân khấu để được hoan hô như vũ bão như mọi tối.
Không có gì làm cho tôi xao nhãng hoặc làm chậm trễ công việc đó được; vì cơ hội sẽ không tái hiện nữa". Nhưng hôm ấy, anh Emile tới không được, mặc dầu tôi có dặn trước. ? Ông Sol Hurock có lẽ là người bầu hát nổi danh nhất ở Mỹ.
Một lần được ông tiếp, tôi hỏi ông bí quyết của sự thành công đó. - Vâng, tôi thấy những con gà ấp của bà tốt quá, giống gà tàu phải không, thưa bà?. Nhưng vì mới vài ngày nay, tôi đã đi thăm hết các mỏ ở phương Nam, trò chuyện với các người thay mặt anh em, thăm viếng gia đình anh em, hỏi han vợ con của anh em.
000 đồng để bắt đầu làm máy của tôi rơi, tôi bằng lòng bỏ số tiền đó đi, làm lại máy khác cho ông, để được vừa ý ông. Ông đem bộ đồ đó lại tiệm, phàn nàn với người làm công đã bán bộ đồ đó cho ông. Tôi trả lời ông ta: Tổng thống nghĩ nên giữ kín cuộc vận động đó.
Nó đã làm cho tôi bớt tự phụ, đã cho tôi một bài học tốt. Không phải chỉ các danh nhân mới thích được người ta nghe mình nói đâu; về phương diện đó, thường nhân cũng như họ. Khi viết xong, ông đọc cho bà mục sư nghe.
Trái lại, ông vội vàng tỏ ra rằng ông trông cậy ở sự giúp đỡ của nhà buôn đó nhiều lắm. Vẻ tự đắc hiện trên mặt, người đó đọc cho ông Mc. Khi tôi còn nhỏ, nhà tôi là bạn thiết của tôi, dắt dẫn tôi trên con đường chính.
Nên ôn tồn ngọt ngào, không nên xẵng. Người hàng xóm đó suy nghĩ và hành động như vậy vì họ có lý của họ. Cho nên họ bất đắc dĩ phải vâng lời, càu nhàu, oán hờn.
Chơi như vậy mà còn thú gì nữa!. Nhưng những cuốn tổng mục ấy phân phát gần hết rồi. "Tôi có vợ 18 năm rồi, và trong thời gian đó ít khi tôi mỉm cười với nhà tôi.