Còn nhiều hoạt động khác nữa. Rồi thì sao? Khi ông Lincoln nghe người ta mách, ông bình tĩnh đáp: "Nếu ông Stanton bảo tôi là một thằng điên thì có lẽ tôi điên thật. Cách đó sẽ giúp bạn tập được thói quen nghỉ ngơi trong khi làm việc.
ít lâu sau, một đạo luật ra, bắt buộc các nhà bán sữa phải khai số vi trùng trong sữa trước khi bán. Lẽ cố nhiên là bà đã kể những nỗi đau khổ, những vấn đề khó khăn không giải quyết được. Chắc bạn chẳng cho là thật? Tôi xin kể một chứng minh.
Ở đây trường học nghèo, đường xấu; tôi thấy cô đơn, thất vọng đến nỗi có lần muốn tự tử, cho rằng không sao thành công được hết. Tôi sẽ học một cái gì có ích. Kết quả? Họ thấy mệt nhọc, buồn ngủ, bực tức, cáu kỉnh và phàn nàn rằng nhức đầu, mỏi mắt, hoặc đau bao tử.
Nói một cách khác, Toscanini ngủ khoảng một phần năm đời ông, còn ông Cooldge ngủ tới phân nửa đời mình. Như vậy tôi dần dần tập cho họ chú ý tới người. Như tôi đã nói, tôi luôn để trên bàn cuốn "Quẳng gánh lo đi để được khoẻ mạnh" của bác sĩ Edward Podalsky.
Bây giờ tôi làm việc tại một bàn giấy. Nhưng nào đã hết chuyện. Đồng thời áp dụng phương pháp của giáo sư Johnson.
Trong mười hai tông đồ, một người đã phản Chúa vì một só tiền chỉ bằng 12 Mỹ kim bây giờ. Làm sao trừ được 50% lo lắng về công việc làm ăn của chúng ta? Little mà xin người khác chỉ trích ta một cách ngay thẳng, có ích, ngõ hầu ta được dịp tu thân.
Trong những lúc cắm đầu cắm cổ làm việc hàng ngày như con trâu kéo cầy, thì phần đông chúng ta không thấy sao hết. Vì đã quen, tôi ngủ trên lưng ngựa mà không sao hết. Nó làm cho họ già đi, tính tình hoá chua cay.
Vậy phương sách thứ nhất để trị ưu phiền là bắt chước William Osler: Sự bình tĩnh trong tâm hồn đã phát ra môt nguồn sinh lực mới. Hồi tôi 13 tuổi, ba tôi đi theo một xe hơi [37] tới Saint Joe ở Missouri.
Hàng triệu người như cô Alice; bạn dễ thường cũng là một trong những người ấy đấy. Sau khi xét tôi kỹ rồi, xin ngài thành thực cho biết tôi có thành công trong nghề ấy được không? Mà hễ rán sống trong hai thời gian thì ta sẽ làm hai cho tinh thần và thể chất của ta liền.
Tôi đã học và mong rằng tới chết cũng không quên - bài học của ông Walter Raleigh (Tôi không muốn chỉ ông Walter đã trải áo mình trên bùn để Hoàng Hậu bước lên cho khỏi lấm giầy đâu. Rồi lần lần tôi thất vọng đến nỗi khinh nghề và có ý giải nghệ. Mà cũng không xin: "Chúa thương con với.