Xec Tây

Chịch em sinh viên hàng múp khít rịt thật đã

  • #1
  • #2
  • #3
  • Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin.

    Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.

    Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này).

    Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi.

    Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.

    Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra. Chắc mẹ không đi được một mình.

    Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không? Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.

    Vậy mà tôi đang viết. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không. Hắn cũng đang không cảm nhận được.

    Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Chứ không phải hắn leo lên giời.

    Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap