Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi.
Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác. Ông anh chuyển sang bể nóng.
Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.
Bố xuống đường đi bộ về trước. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được?
Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Bắt đầu nghe những tiếng động khác.
Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Ta không thích nổi cáu.
Có người cúi mặt bấm di động. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có.
Nó cùng tham gia giải với bạn. Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác.
- Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi.
Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày.