Về nghề ảo thuật, thiếu gì người biết nhiều hơn ông, nhưng ông có hai đức tính mà người khác không có: Cháu sành và có óc thẩm mỹ. Chị không hỏi thêm một câu, lặng lẽ trở vô bếp và nhắc đi nhắc lại lời tôi đã nói cho mọi người nghe.
Chúng tôi ngồi chung quanh một cái bàn tròn. Vì quyết tâm tỏ tài, ông ra công gọt giũa bài thuyết pháp của ông còn tỉ mỉ hơn văn sĩ Flaubert nữa. Con Cún hiểu rằng nếu sốt sắng qua tâm tới người, thì chỉ trong hai tháng sẽ có nhiều bạn thân hơn là hai năm kiếm đủ cách làm cho người ta phải quan tâm tới mình.
Tại đó, có kê một cái xe hơi hiệu Packard, gần như mới nguyên. Rồi ông Eastman chỉ cho ông Adamson tất cả những đồ trang hoàng trong phòng, chính do ông chỉ bảo, sắp đặt. Suốt thiếu thời, cậu đi học cả thảy có sáu năm.
Đã khai số tiền đó thì phải đóng thuế". Một hôm, tôi gặp một người hiến binh cưỡi ngựa, có vẻ muốn làm oai lắm. Nói chung, thì người mua phần nhiều sòng phẳng, chịu giữ lời.
ÔNg Theodore Roosevelt kể lại rằng hồi ông còn làm Tổng thống, mỗi lần gặp điều khó xử, thường ngả lưng vào ghế nhìn lên tấm hình của Lincoln treo trên tường và tự hỏi: " Lincoln ở địa vụ mình, sẽ xử trí ra sao? Giải quyết ra sao?". Một triết gia nói: "Phát biểu cái bản ngã là một điều cần thiết nhất đối với ta" thế thì tại sao không dùng cái thuật ở trên kia trong công việc của ta? Khi ta kiếm được ý nào mới lạ, cứ để cho khách hàng của ta hoặc người cộng tác của ta tưởng rằng chính họ có ý đó, như cha mẹ đứa nhỏ đã để cho nó tin rằng chính nó đã nấu lấy cháo. Cũng không phải để phàn nàn nữa, mà để giảng giải cho người bán hàng nghe, nhưng người này chưa nghe, đã ngắt ngay lời: "Chúng tôi đã bán cả ngàn bộ đồ thứ đó, mà chưa hề có ai kêu nài chi hết".
Tôi cảm ơn họ và yêu cầu họ gắng sức một lần cuối cùng nữa. Cha mới lén vào phòng con. Tôi biến thành một người mới, sung sướng, có lòng từ thiện và được mọi người thương.
Phải, phòng này đẹp thật. Tôi lại nói rằng: nếu được lang thang trong một cánh đồng với ông thì thú vô cùng. Tôi ngạc nhiên nghe chúng vui cười giòn giã.
Do đó mà có lòng ái quốc - và có chiến tranh! "A! Tụi làm đêm tự cho giỏi hơn tụi mình sao! Rồi coi!". Tôi trở về, tươi tỉnh.
Những bạn này phải thành thực nói cho người đó biết có chỗ nào đáng ưa, chỗ nào đáng ghét. Tôi tính thử làm càn một lần nữa xem sao. Một vị thuốc không trị được hết mọi bệnh, hợp với người này, chưa nhất định cũng hợp với người khác.
Không những ông công nhận rằng quả áo ngoài đã thôi và làm đen cổ áo sơ-mi tôi mà ông còn nhắc lại rằng bất kỳ món hàng nào bán ở tiệm đó, cũng phải làm cho khách hàng về nhà hoàn toàn vừa ý. Mặt khách hàng tươi như hoa. Và cha đã cau mày: "Ngay người lên!".