Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức. Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra. Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc.
Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ.
Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua… Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người.
Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp. Nói hay hoặc đúng không mà thôi.
Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Nhưng đành phải nhả ra.
Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy. Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời.
Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được. Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Người ta, người ta lấy đấy chứ.
Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau. Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng.
Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó.
Họ biểu trưng cho chính họ. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể.