Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi.
Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ.
Như thể kéo một con vích lên bờ. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.
Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá.
Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm. Sau mỗi pha bóng hoàn thành nhiệm vụ đầy tính sáng tạo, thay vì vuốt tóc, anh tiếp tục lựa chọn vị trí cho tình huống tiếp theo. Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình.
Cuốn sách thì vớ vẩn. Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác.
Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Mà sống khoa học một chút.
Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.
Dù không bao giờ có tận cùng. Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình.
Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ.