Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi.
Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. - Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông. Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện.
Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Không không cần gì cần ai nữa. Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí.
Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ. Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Rồi chúng tôi vào phòng tập.
Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế.
Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa. Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân.
Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má.
Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác.
Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Hắn cũng đang không cảm nhận được. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt.
Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Như bình mình chẳng hạn.