À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Bạn đã thực sự dấn thân rồi. Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn.
Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương. Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang. Con nghe lời bác nào.
Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc.
Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao. Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi.
Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không.
Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh).
Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào.
Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết.
Anh đang hạnh phúc. Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình. Khi bạn rời bàn, bỏ bút.
Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố. Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau.