Nhưng đó là chuyện lâu rồi. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.
Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong. Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm.
Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc. Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu. Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ.
Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường.
Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng.
Trước đây, bạn từng rất khỏe. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ.
Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế. Mệt sao cháu còn đi chơi. Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng.
Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ.
Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu.
Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Cái nồi inox đen sì. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa.