Một hôm, tôi đã định rầy cháu, nhưng suy nghĩ lại, tự nhủ: "Khoan đã, Dale Carnegie à. Tôi hay rằng - lời ông Duvernoy nói - ông ấy nhờ hăng hái hoạt động cho một liên đoàn các chủ nhân khách sạn mà mục đích là phô trương "sự tiếp đãi niềm nở của châu Mỹ", nên được làm hội trưởng hội đó. nhưng dù sao thì cũng là điều cấm.
Đã khai số tiền đó thì phải đóng thuế". còn cần phải học rất nhiều. Vừa đẹp trai, vừa hùng hồn, Daniel Webster là một trong những luật sư nổi danh nhất thời ông.
Lúc đó mặt trời ở sau đám mây ló ra, tươi tỉnh cười với khách bộ hành. Chị ta nói: "Tôi sắp được sang trọng" và cám ơn tôi. Làm rồi, ít lâu sau mới tính tiền, tôi phải trả một giá "cứa cổ".
Sau khi nghiên cứu tất cả những câu trả lời, một bác sĩ đề xướng cuộc điều tra đó, không ngần ngại gì tuyên bố trên báo rằng ông tin chắc phần nhiều những vụ ly dị do sự lỗi nhịp trong cuộc mây mưa. Và nếu cha có muốn rầy con thì cha sẽ mím chặt môi, và sẽ lặp đi lặp lại, như trong kinh: Người hàng xóm đó suy nghĩ và hành động như vậy vì họ có lý của họ.
Tức thì có thư hồi âm liền, trong đó hai cháu cám ơn "Chú Andrew thân mến" và. Sau cùng, ông ta cố mời ông Gaw dùng bữa trưa với ông ta. Có một số rất lớn vợ chồng mà thiệt ra không phải là vợ chồng.
Các bạn chắc đã đoán được. Chẳng may, ông thầy đầu tiên dạy nó ca làm cho nó thất vọng: "Giọng mày ca như xé tai người ta". Anh biết, các em có ý tứ, cẩn thận lắm.
Tôi tự nhủ: "Nghĩ cho cùng, nếu mình ở vào địa vị bà ta, chắc mình cũng cảm giác như bà ta, phải ráng hiểu quan điểm của bà ta mới được". Vậy tại sao ông vua thép đó thành công? Là vì ông biết dẫn đạo người. Không phải dễ, vì mình không quen người ta.
Bà góa và giàu đó, đã không trẻ, không đẹp, cũng chẳng tài hoa gì. Không có một người nào nghe những lời đó mà giận dữ được! Có ai chỉ trích những quan niệm đó tức thì ta phản đối lại, kiếm đủ lý lẽ để bênh vực chúng.
Nhưng bức thư đó, bức thư trách nhẹ nhàng có vậy, ông viết rồi mà không gởi. Một văn sĩ đã nói: "Nhiều người mời lương y tới chỉ để kể lể tâm sự thôi". Các em đã cho tôi một bài học mà tôi sẽ ghi nhớ suốt đời.
Bạn nên đặt những câu vấn mà ai cũng say mê đáp: tức như những câu hỏi về đời tư hay đời công của họ, những thanh công của họ. (Nhân tiện, xin nhắc bạn, ví như bà nhà đòi may một cái áo nhung, thì xin chớ trả lời bà bằng câu đó nhé!). Ông Joseph Allison, đại lý cho công ty Westing-house, nói với chúng tôi: