Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Dòng họ nhà mình phải rạng danh…
Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống.
Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn.
Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó. Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có. Rồi lại êm êm lan ra.
Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy. Hai chuyện này khác nhau.
Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Cái đó làm bạn tỉnh ra.
Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.
Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào. Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!.
Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Hai chuyện này khác nhau. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề.
Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Mẹ thì độ này da sạm đi.