Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ.
Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.
Cháu thấy bác tội lắm. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình.
Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn. Có lẽ là phim hình sự. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác.
Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ.
Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ).
Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Cứ ngỡ mình yêu mình.
Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi. Nhưng mọi người thì khác. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt.
Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Mẹ không giúp được tôi đâu.
Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. Lại cái đồng hồ báo thức đây. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao.