Cứ tiếp tục như vậy hoài. William James cũng nói tương tự như vậy: "Tín ngưỡng là một trong những năng lực giúp cho loài người mạnh sống. Nhưng mặc dầu xương tôi gần lòi khỏi da, như những mỏm đá trên sườn đồi, mặc dù chân tôi nặng như chì, tôi cũng chẳng hề ưu phiền! Tôi không khóc một tiếng, tôi cứ mỉm cười! Phải, tôi bắt buộc phải mỉm cười.
Có cái gì thì cầm cố cái đó, từ xe hơi tới đồ dùng. Tâm hồn bị rung động quá chừng, nên mỗi khi ngồi một mình là nước mắt tràn ra. Sáng hôm sau, thay đổi hẳn.
Thầy thuốc bắt anh ta phải tĩnh dưỡng và nhất là không được nổi nóng với bất cứ một cớ nào, vì lẽ thầy thuốc nào cũng biết rằng người đau tim rất có thể chết bất thần khi nổi giận. Ông theo lớp giảng của tôi. Ông luôn luôn mất ngủ - đọc sách đến nửa đêm - năm giờ sáng đã dậy và bắt đầu đọc thư cho thơ ký đánh máy.
Bạn thử xem được không nào? Tôi xin nhắc lại bốn câu hỏi ấy: Nhờ sự phác giác ấy mà tinh thần tôi ra khỏi cõi mê man và bắt đầu suy nghĩ được một chút. Mà những người đọc qua bài đó, một tuần sau chắc chẳng còn nhớ đến nữa.
Tôi đáp: "Cho gió khỏi lọt". Chỉ có nâng cao tư tưởng mới có thể thành công và tiến được thôi". Lời bạn đã làm tôi phải suy nghĩ.
Không bao giờ tôi quên được hôm tôi bắt đầu nhận việc. Chính Jack Dempsey đã nói thêm rằng: "Mười năm vừa qua tôi sung sướng hơn hồi giữ chức vô địch rất nhiều". Mỗi sáng, trước khi ông đi ngó trong gương và tự khuyến khích: "Này, Kaltenborn, nếu muốn có cơm ăn, anh phải làm công việc ấy.
Smith làm Thống đốc Nữu Ước, tôi thấy khi ông đứng trước sự công kích của đối phương trên trường chính trị đã đối phó bằng cách lặp đi lặp lại mỗi một câu này: "Chúng ta hãy coi chừng những con số. Đến nay có đứng ngay sau lưng mà nói cạnh nói khoé, tôi cũng không quay lại để xem là ai nói". Cuốn ấy nhan đề: Tư tưởng của một người có đoạn này:
Mà có lẽ họ cũng sợ quá thiệt. Người hay ưu tư cũng đừng kể gì những việc lặt vặt, mới có thể bỉnh tĩnh trong tâm hồn được. Nhà tôi say sưa làm việc, không hề còn biết lo buồn".
Ông Sam Wood, một trong những nhà sản xuất phim hát bóng nổi danh tại Hollywood nói rằng ông đã nhức đầu nhất bởi các tài tử trẻ tuổi. Nhưng bà Glover đã lên tiếng muốn kiếm một chỗ để có thể bình tĩnh suy nghĩ và lập chương trình quan trọng nó làm cho bà say mê đêm ngày. Ngày tôi gặp ông, ông đang điều khiển ban phụ trách sản xuất những phim thời sự của hãng Metro-Goldwyn- Mayer.
"Có chứ, tôi thường có thói quen đó. Tôi vui vẻ sống mỗi ngày, y như lời cháu khuyên và tôi đã cam nhận lấy số phận, không chống lại đời tôi. Ta sẽ trả "cái còi" đó tới đúng giá nào mới thôi.