Xec Tây

Nữ học sinh nghiêm túc đến nhà cậu bạn cá biệt định mách phụ huynh nhưng nào ngờ…

  • #1
  • #2
  • #3
  • Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Ông viết tất cả, không sửa chữa. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay.

    Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục.

    Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống. Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình.

    Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia.

    Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.

    Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.

    Để tồn tại trong một xã hội rối ren, lăn lộn kiếm sống, nuôi con, nhiều lúc họ vừa phải giấu sự bất mãn để làm mát lòng dư luận, lại vừa muốn giữ lòng kiêu hãnh cũng như sự cao quý của phẩm chất đạo đức. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt.

    Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao.

    Đến chỗ học không phải để học. Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long.

    Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap