Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Nhưng ta không cho nàng nói. Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi.
Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay.
Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít.
Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn.
Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh. Tôi kém nhất khoản này. Mân mê hoài cuốn anbum.
Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Và họ cũng sẽ khổ lây.
Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu. Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè. Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình.
Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua…
Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền. Lại còn hăng nữa chứ. Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp.
Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối.