Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân. Rồi lao đầu vào sáng tác.
Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không. Nhưng bác ta không tin. Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng.
Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết. Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Bố mẹ con cũng buồn.
Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu.
Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen. Người lớn thì thật xa lạ.
Tôi muốn gặp ông cụ. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác.
Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện. Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời.
Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Nhà văn nhìn vào mắt nàng.
Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo.
Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.