Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách.
Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay. Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ.
Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về.
Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài. Bác là bác rất không hài lòng. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.
Bạn không thích sự không nhất quán này. Để khám phá đến tận cùng. Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn.
Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày.
Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng.
Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về.
Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Thôi, cứ chiều cái dạ dày.
Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Vào ngủ tiếp đi con.