Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên.
Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt. Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.
Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi. Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.
Nghĩa là không đứng trên người khác. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác.
Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ!
Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Sợ những người phụ nữ gần gũi mình sẽ yêu mình, sợ yêu mình họ sẽ sớm thấy khổ nếu họ không có một bản lĩnh cao cả.
Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ. Dùng hay không dùng thì có sao.
Bạn đã thực sự dấn thân rồi. Bởi bạn là người sòng phẳng. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa.
Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận.
Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.