Bạn muốn về nhà viết quá. Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình.
Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Nhưng những thứ đó hơi hiếm. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.
Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua… Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất.
Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ.
Giấc mơ cũ rồi mà. Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi. Họ vốn là những người khá nhạy cảm.
Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng. Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.
Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh.
Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Ngồi nghe giảng và chép bài. Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn.
Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này.
Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.