Tôi chốt trong, không thưa. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết.
Nhưng em thèm được khỏe lại. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác. Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống.
Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Tôi không muốn đi đâu cả. Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài.
Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà.
Mình rất sợ phí thơ. Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ.
Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ.
Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt.
Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.
Họ nào có tội tình gì. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi.
Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Chúng là những kiệt tác. Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống.