Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên. Còn phải dậy đi học sớm. Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu.
Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.
Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời. Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy. Một pho tượng im lìm.
Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất. Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra.
Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Bố xuống đường đi bộ về trước.
Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ.
Trong công viên thì toàn ma cô. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên.
Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy.
Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. - Ông còn lo xa hơn tôi. Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh.
Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ.