Ông này cũng không ra ngoài lệ đó. (Mãi tới cuối thư, trong chỗ tái bút ông mới chỉ cho tôi một điều có ích cho tôi. ở trường, không có cuộc tranh biện nào mà tôi không có mặt.
Tôi đã mắc phải một lỗi không sao tha thứ được là đã chỉ cho một vị rất có danh và học rất rộng rằng ông ta lầm". Do đó mà có lòng ái quốc - và có chiến tranh! Tôi thích coi anh dạy chó lắm.
Tôi đáp: "Chắc chắn vậy". Rõ ràng là một tia nắng xuyên qua mây mù. Vợ chồng tôi đã âu yếm mà xây dựng nó, sau khi ấp ủ nó trong lòng gần nửa đời người.
Bây giờ ta hãy tự hỏi: Những cơn thịnh nộ đó, những lời đay nghiến đó, cái lối bù lu bù loa đó có cải thiện ông Lincoln chút nào không? Một ngàn lần không. Ông nói có lý và tôi đã có dịp nhận rõ sự thực đó: Một hôm tôi gặp ở Nữu Ước 30 đứa nhỏ tàn tật, chống gậy hay nạng, lết bết leo lên những bực của một nhà ga lớn. Ông Seltz nói: "Các người giúp việc tôi đều ký kết với tôi một tờ hợp đồng tinh thần và tôi giữ lời của tôi thì họ cũng quyết giữ lời của họ.
Họ hiểu rằng nếu có công việc thì chúng tôi tất giữ họ lại. Khi ra về, bà khách quý nhất của tôi hỏi: Tôi làm việc với ông đã lâu, đáng lẽ phải biết làm vừa ý ông mới phải.
000đ quảng cáo trên báo, không chắc đã quyến rũ được một số thính giả như vậy tới khách sạn ông. Gặp mặt ông, tôi liền xin ông cho coi vật quý đó. Nhưng sự thay đổi lạ lùng nhất, chính là sự biến hóa của thâm tâm chị.
Viên đại lý trả lời bằng một giọng chán nản: "Họ keo bẩn lắm, vô phương kể. Bạn thử coi một nghị sĩ phe cực tả: trong cuộc hội nghị nào mà gặp những ông bạn bảo thủ thì ông ta làm cho những ông này nổi khùng lên? Nếu ông ta thích như vậy, thì còn có thể tha thứ được. Nên có thiện cảm với họ, giúp họ nếu có thể được.
Ông kêu điện thoại mời tôi lại vì có chỗ hỏng. Ông này kể lại: "Ông ấy chỉ trích những phương pháp tôi đã dùng. Ta tự nhiên muốn nói tới những việc ta đương lo nghĩ hơn là nói tới những đầu đề làm cho người khác vui lòng.
Khi hành động, suy tính, người ta chỉ nhớ tới nguyên do thiệt. Tự thấy mình quan trọng trong khu vực của bạn, bạn thấy thích. Nhưng còn chính tội nhân, Crowley, y tự xét y ra sao? Muốn biét, bạn hãy đọc hàng sau này mà y vừa chống cự với lính vừa viết để lại cho đời "Dưới lớp áp này, trái tim ta đập, chán ngán, nhưng thương người, không muốn làm hại một ai hết".
Má nó dắt nó tới tiệm lớn, đưa mắt làm hiệu với người bán hàng và nói: "Đây, cậu này muốn mua đồ đây". Trong 500 câu chuyện thì người ta dùng nó tới 3. Nhờ thực hành mới tiến được.